Singapore: một thị trưởng xuất sắc |
Singapore cũng là một
trường hợp rất hi hữu. Nó là một thành phố thương cảng hơn là một quốc gia và
cũng không phải là một thành phố lớn, với một diện tích 639 km2 và một dân số chưa
đầy ba triệu. Nhưng Singapore không phải là một ngoại lệ đối với qui luật tự do
dân chủ tạo ra phát triển. Được thành lập từ đầu thế kỷ 19 bởi một người Anh,
bắt đầu từ một làng đánh cá với khoảng một trăm người, Singapore chưa hề biết
tới một tổ chức xă hội nào khác hơn là khuôn mẫu tự do dân chủ phương Tây.
Singapore được hoàn toàn tự trị dưới sự giám sát của người Anh tương tự như Hồng
Kông từ 1959 và trở thành một nước độc lập từ 1965. Chính quyền nằm trong tay
một quốc hội xuất phát từ bầu cử tự do và quốc hội chỉ định một thủ tướng. Chắc
chắn Singapore không phải là một chế độ dân chủ gương mẫu. Đảng Nhân Dân Hành Đồng,
cầm quyền từ ngày độc lập, đă sử dụng những biện pháp không mấy lương thiện để
tiếp tục nắm chính quyền, chẳng hạn như trợ cấp cho những khu nào bầu cho đảng
cầm quyền. Nhưng các đảng đối lập không bị cấm, người đối lập không bị bỏ tù,
báo chí không là độc quyền của nhà nước. Đảng cầm quyền dùng các biện pháp bất
chính để thắng cử nhưng không cấm đối lập ứng cử và không gian lận kết quả các
cuộc bầu cử. Singapore cũng là một nước có luật lệ khá khe khắt, nhưng với một
diện tích quá nhỏ và một mật độ dân số 5.000 người trên một cây số vuông, đó có
lẽ là cái giá phải trả để giữ ǵn trật tự an ninh. Vả lại luật pháp tuy khe khắt
nhưng lại được áp dụng một cách đứng đán cho tất cả mọi người. Và dẫu sao nhu
cầu dân chủ cũng không đặt ra cho một thành phố nhỏ như Singapore một cách gay
gắt như đối với một quốc gia lớn. Dân chủ chủ yếu là phương thức sinh hoạt cho
một nước có tầm vóc đáng kể, phải đương đầu với những chọn lựa lớn và phải cai
trị một dân số đông đảo với nhưng điều kiện sinh hoạt, những ưu tư và nguyện ước
khác nhau. Singapore không có nhưng vấn nạn đó. Chức năng của nó rất ro rệt v́
con người ở đây không có mục đích nào khác hơn là làm giàu; điều mà họ mong muốn
là được tự do sinh sống và làm ăn, và họ đă đạt được. Nhu cầu dân chủ chỉ là thứ
yếu. |